Top Google Việt Nam : Làm Biển Quảng Cáo, Mua Bán Ô Tô Cũ, Phong Thủy, Gitizen.info, Blog Thủ Thuật SEO, Quà Tặng Lưu Niệm

Thứ Sáu, 15 tháng 3, 2013

Những người Mỹ trở lại

 Một trong những cựu binh Mỹ trở lại Sơn Mỹ sớm nhất là ông Roy Mike Boehm, dân Sơn Mỹ đã “Việt hóa” tên ông thành “anh Mai”. Bằng những việc làm cụ thể của mình, ông Mai đã góp phần làm lành lại vết thương quá khứ. 

Ông Mai thăm một hộ chăn nuôi tại Sơn Mỹ do mình hỗ trợ vốn - Ảnh: Trần Đăng

 Người đàn ông... hội viên phụ nữ 

Mỗi dịp gặp nhau, tôi hay trêu ông bằng một hỗn danh “Mai cô đơn”, ông trêu lại tôi bằng giọng Quảng Ngãi: “Mư-a (mai) không cô đơn đâu, mình có cả làng Sơn Mỹ đều là người anh em mà”. Đã ngoài 60 rồi mà Mai vẫn sống độc thân. Ông là người thuộc diện nghèo nhất nước Mỹ. Không vợ con, không nhà cửa. Nơi ông tá túc hằng ngày là một căn phòng thuê, rộng 25 mét vuông. Ngày ngày, ông lái chiếc xe cà tàng đi khắp nơi để quyên góp tiền, giúp người nghèo ở Việt Nam, đặc biệt là dân Sơn Mỹ.

Năm nào cũng vậy, cứ đến tháng 3 là ông trở lại Sơn Mỹ. Và đến thời điểm này, ông là hội viên duy nhất của Hội Phụ nữ tỉnh Quảng Ngãi mà lại là... nam. Những đóng góp của Mai cho chị em phụ nữ nghèo của làng Sơn Mỹ và cho nhiều vùng quê khác của tỉnh Quảng Ngãi khiến ông nhận được tấm thẻ hội viên danh dự ấy.

Bắt đầu từ năm 1998, mỗi dịp kỷ niệm thảm sát Sơn Mỹ, ông lại khoác trên vai cây đàn vĩ cầm để về Sơn Mỹ. Không chỉ có cây đàn, Mai còn mang theo một số tiền được ông quyên góp từ những cựu binh Mỹ. Những người phụ nữ nghèo ở làng quê này là đối tượng đầu tiên mà Mai nhắm đến. Đã có hàng tỉ đồng như thế được Mai quyên góp để giúp chị em làm vốn sản xuất, giúp xây trường học, công trình nước sạch và nhà tình thương. Theo cách xoay vòng đồng vốn, những chị được vay tiền, họ mua gia súc để phát triển chăn nuôi hoặc buôn bán nhỏ, đến hẹn, số tiền ấy được giao lại cho một chị khác. Khi những chị phụ nữ nghèo ở Sơn Mỹ đã được vay giáp vòng, Mai lại chuyển đồng vốn ấy cho số chị em phụ nữ nghèo khác trong tỉnh Quảng Ngãi.

Khác với những đồng vốn tài trợ của các tổ chức từ thiện ở nước ngoài, thường thì họ giao cho hội phụ nữ các xã toàn quyền điều phối, ông Mai không làm thế. Cũng thông qua hội phụ nữ, nhưng mỗi dịp trở lại Quảng Ngãi, ông xuống tận nơi, sờ tận tay những con bò, con heo được chị em mua từ đồng tiền mà ông quyên góp được. Rất nhiều phụ nữ đã vượt qua khó nghèo từ đồng vốn của Mai. Ông đã thành người bạn luôn đồng hành với họ trong mỗi câu chuyện buồn vui khi nói đến hai tiếng “thoát nghèo”.

 Tác giả của những bức ảnh chấn động 

Cuối năm 2011, Ronald Haeberle bất ngờ trở lại Sơn Mỹ một cách công khai sau 42 năm im lặng kể từ khi ông công bố những bức ảnh về Sơn Mỹ lần đầu tiên trên tạp chí Life năm 1969. Trở lại nơi đã in dấu ấn sâu đậm nhất trong đời quân ngũ của mình, không phải Ronald muốn “kể công” với dân Sơn Mỹ rằng chính ông là tác giả của những bức ảnh ấy mà để “nhìn lại rồi bước tới” - như lời thổ lộ của ông.

Khi nghe các nhà báo đặt câu hỏi: Có phải đây là lần đầu tiên ông trở lại Sơn Mỹ kể từ ngày xảy ra vụ thảm sát? Ronald thú nhận: “Ồ không! Cách đây 10 năm, tôi cũng đã trở lại nơi này nhưng trong vai của một khách du lịch, chỉ ghé Bảo tàng Sơn Mỹ để xem lại những bức ảnh của chính mình. Không một ai ở đây biết tôi là tác giả của những bức ảnh ấy cả. Tôi đến trong âm thầm và cũng ra đi trong lặng lẽ. Tôi không dám đi lại trên những con đường làng năm xưa dù tôi rất muốn. Vì tôi biết, thời gian có thể đã làm mờ dấu vết của chiến tranh nhưng làm sao có thể xóa được nỗi đau và lòng căm giận? Thế nhưng, nhìn những ánh mắt của các cụ già - những nạn nhân của vụ thảm sát ngày ấy, tôi đã đọc được ở họ sự vị tha. Họ không nhìn người Mỹ bằng ánh mắt khác như tôi tưởng tượng lúc còn ở quê nhà. Chính đó là lý do để tôi có thể trở lại ngôi làng này và nói với họ một lời xin lỗi, dù tôi không hề có lỗi trong vụ thảm sát ấy”.

Ronald đã phải đắn đo sau nhiều đêm mất ngủ trước khi đưa ra quyết định cuối cùng là công bố những bức ảnh ấy cho toàn thế giới biết về một góc của sự thật trong cuộc chiến tranh Việt Nam. “Nếu tôi không hé lộ sự thật ấy thì có lẽ tôi sẽ không bao giờ dám trở lại ngôi làng này”, ông thú nhận.

Năm 2010, Trần Văn Đức - nhân vật trong bức ảnh Anh che đạn cho em bay từ Cộng hòa Liên bang Đức sang Mỹ để gặp ông Ronald sau một thời gian tìm kiếm địa chỉ của Ronald khá công phu. “Món quà” mà ông Ronald tặng cho “cậu bé may mắn” năm xưa trước khi Đức ra về, là chiếc máy ảnh Nikon-F. Đó chính là chiếc máy ảnh đã thu lại những bức ảnh rùng rợn nhất trong ngày 16.3.1968. Ông Ronald đã giữ chiếc máy ảnh ấy hơn 40 năm, như một vật bất ly thân. Nó không chỉ là kỷ vật rất thiêng liêng trong đời làm báo của ông mà hơn thế, nó được xem như một “nhân chứng” của sự kiện đã từng gây chấn động lương tri nhân loại. Ông trao cho Đức chiếc máy ảnh “bất ly thân” ấy như trao một phần đời ông cho Sơn Mỹ.

Ở tuổi 73 nhưng Ronald bây giờ vẫn tham gia đội xe đạp vòng quanh châu Á cùng với những người bạn già. Ông cho biết, đội xe đạp của ông sẽ xuất phát từ TP.HCM đi Phnom Penh, sang Bangkok, qua Chiang Mai rồi vòng lại Viên Chăn để xuôi về đường 9 Lao Bảo - Việt Nam. “Đích cuối cùng của chúng tôi sẽ là Sơn Mỹ. Tôi sẽ trở lại nơi này đúng vào dịp kỷ niệm 45 năm ngày xảy ra sự kiện bi thương ấy”, ông nói.

 Trần Đăng 


seo la gi, huong dan seo, web seo, seo backlink, ky thuat seo, hoc seo online, làm seo web, lam seo website, nghe thuat seo, day lam seo

marketing, internet marketing, quảng cáo online, video marketing

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét